II. TÍNH TRUYỀN GIÁO NƠI ĐỨC MARIA
TRONG TÂN ƯỚC
Bước sang Tân Ước, Các Tin Mừng vẽ lên một hình ảnh thực về Đức Maria, Mẹ Đấng Cứu Thế, hiện diện trong mọi thời khắc quyết định của lịch sử cứu độ, từ một cô thôn nữ Nazareth đến làm Mẹ loài người, từ biến cố Nhập Thể đến biến cố Hiện Xuống, từ việc sinh ra Đầu Hội Thánh nơi máng cỏ ở Bêlem đến việc sinh ra các chi thể Hội Thánh dưới chân thập giá tại đồi Calvê… Mẹ đồng hành và thông dự với Con Chí Thánh trong mọi biến cố “phục hồi” nhân loại, Mẹ đã sống trọn lời “xin vâng” để phục vụ công trình sáng tạo và cứu độ của Thiên Chúa.
Đức Maria là kiệt tác của Thiên Chúa. Nhờ quyền năng và sự quan phòng của Thiên Chúa mà Đức Maria được tạo thành với tất cả sự tinh tuyền và thanh khiết của tạo dựng nguyên thủy. Có thể nói, nếu mọi công trình tạo dựng của Thiên Chúa đều tốt đẹp, thì Đức Maria là thụ tạo hoàn toàn đẹp lòng Thiên Chúa, vì mẹ là niềm vui, là sự mãn nguyện của Thiên Chúa khi nhìn đến con cái loài người. Nếu người Do thái tin nhận tổ phụ Abraham là cha của mọi dân tộc được chúc phúc (x. St 22, 17-18), thì các Kitô hữu cũng có quyền tự hào rằng, nhờ Đức Maria, phúc lành của Thiên Chúa được tuôn đổ chan hoà trên nhân loại (x. Lc 1, 28), nhờ Đức Maria mà nhân loại được phúc đón nhận “Ánh Sáng” và “Bình An” của Thiên Chúa.
Đức Maria được nên cao trọng trước mặt Thiên Chúa và loài người, vì nhận biết mình là hư vô nhỏ bé, là nữ tỳ hèn mọn của Đấng Tối Cao (x. Lc 1, 38.48). Mẹ được Thiên Chúa sủng ái vì đã hiến mình cho Thiên Chúa cách trọn vẹn để Thiên Chúa thực hiện ý định cứu độ. Đặc biệt Mẹ được coi là vô cùng thánh thiện trước mặt Thiên Chúa vì không lấy mình làm trung tâm, nhưng quy hướng tất cả về Thiên Chúa, Mẹ không phô trương chính mình, nhưng để cho Thiên Chúa lớn lên và vinh hiển qua cuộc sống của mình.
Theo truyền thống Kitô Giáo, vai trò quan trọng của Đức Maria đã được phác hoạ ngay trong mặc khải Thánh Kinh. Sở dĩ Nhóm Mười Hai chú tâm đến sứ vụ Đức Giêsu từ lúc chịu phép rửa tới ngày phục sinh (x. Cv 1, 22; 10, 37tt; 13, 24tt) là vì các ngài chỉ có thể nói về những sự kiện họ đã mục kích và là những sự kiện phải đáp ứng nhu cầu cấp bách nhất mà sứ mệnh truyền giáo đòi hỏi mà thôi. Vì thế, sự thường các bài tường thuật về thời thơ ấu của Đức Giêsu chỉ xuất hiện sau đó. Thật vậy, trong bốn Tin Mừng, Marcô hầu như không biết chuyện thời thơ ấu và suốt Tin Mừng chỉ có hai lần ghi nhận về Đức Maria (x. Mc 3, 31-35; 6, 3). Matthêu có tường thuật chuyện thời thơ ấu, nhưng lại có hướng thiên về Giuse nhiều hơn, dòng dõi David, là người lãnh nhận sứ điệp từ trời cao và đặt tên Giêsu cho con trẻ của Trinh Nữ (x. Mt 1, 18-25; 2, 13. 20. 22). Còn Luca, Đức Maria được đưa ra ánh sáng ngay từ đầu Tin Mừng. Người đã giữ vai chính và có một nhân cách mạnh mẽ. Trong những ngày khai sinh Hội Thánh, chính Người cũng đã tham dự cầu nguyện với các môn đệ ở nhà Tiệc Ly (x. Cv 1, 14). Cuối cùng trường phái Gioan đã ghi nhận cuộc đời công khai của Đức Giêsu giữa hai biến cố liên hệ song hành với Đức Maria (x. Ga 2, 1-12; 19, 25tt): tại Cana cũng như trên núi Sọ, Đức Giêsu đã long trọng xác định vai trò của Đức Maria như một tín hữu, rồi sau như mẹ các môn đệ Chúa Giêsu và là mẹ nhân loại[1].
Hiến chế Tín Lý về Hội Thánh từ số 55 đến 59 đã tóm tắt toàn bộ vai trò của Đức Maria trong nhiệm cục cứu độ, như là một sự song hành cùng với Đức Giêsu Kitô sống trọn Thánh Ý Chúa Cha để cứu độ nhân loại, trải dài suốt thời gian tại thế. Dưới đây, chúng ta chỉ trực tiếp bàn đến những biến cố được xem là nổi bật và quyết định nhất của cuộc đời Mẹ Maria trong công trình cứu độ của Thiên Chúa, và đặc biệt có liên hệ đến tính truyền giáo. Truyền giáo là cứu độ.
Discussion about this post