HOÀI NIỆM
Có tiếng ve hết hè còn nức nở,
Có nụ hồng chưa kịp uống sương mai,
Có trái tim thổn thức suốt đêm dài,
Có bờ môi… vẫn khép buồn lặng lẽ,
Có kỷ niệm vụt tan theo gió nhẹ,
Có giọt buồn đọng lại ướt bờ mi,
Có ánh mắt nhìn nhau chẳng nói gì,
Có bài thơ, viết mãi còn dang dở.
Có CHÀNG XUÂN đã dâng mình theo Chúa
Vẫn “bóng hồng” chiều tựa cửa ngóng trông,
Có NÀNG THU đã khép cổng tu phòng
Vẫn “cây si” ai đó trồng trước ngõ?
Lạ gì đâu chính kỳ công tạo hoá
Cho con người một “bí ẩn” trong tim,
Để ai ai cũng khắc khoải kiếm tìm
“Một nửa kia” để thương và để nhớ.
Chuyện “xương sườn” nơi địa đàng nguyên tổ,
Chuyện Thiên Tử lên thập tự hiến dâng,
Chuyện chàng xuân… còn những phút bâng khuâng,
Chuyện nàng thu… chợt chạnh lòng xao xuyến.
Để một người trước bàn thờ thánh hiến,
Để một người lặng lẽ ngước nhìn lên
Cảm nhận “giờ” hấp hối của con tim
Quyện tình Chúa – tình người trong nước mắt.
Đã bao lần, nụ hồng thành đinh sắt
Đóng tim tôi, xé nát cõi lòng tôi.
Nụ hồng nào, nụ hồng chẳng có gai,
Thập giá nào không thẫm màu máu đỏ?
Xin dâng Chúa mọi vui buồn quá khứ,
Dâng nụ cười, dâng kỷ niệm yêu xưa,
Dâng bóng ai đang hoài niệm đợi chờ,
Dâng lên Chúa trái tim còn nức nở.
Hiền Lâm
Discussion about this post