THỨ BẢY TUẦN VI PHỤC SINH
I. ĐỌC TIN MỪNG: Ga 16, 23b-28
Thật, Thầy bảo thật anh em: anh em mà xin Chúa Cha điều gì, thì Người sẽ ban cho anh em nhân danh Thầy. Cho đến nay, anh em đã chẳng xin gì nhân danh Thầy. Cứ xin đi, anh em sẽ được, để niềm vui của anh em nên trọn vẹn.
Thầy đã dùng dụ ngôn mà nói những điều ấy với anh em. Sẽ đến giờ Thầy không còn dùng dụ ngôn mà nói với anh em nữa, nhưng Thầy sẽ nói rõ cho anh em về Chúa Cha, không còn úp mở. Ngày ấy, anh em sẽ nhân danh Thầy mà xin, và Thầy không nói với anh em là Thầy sẽ cầu xin Chúa Cha cho anh em. Thật vậy, chính Chúa Cha yêu mến anh em, vì anh em đã yêu mến Thầy, và tin rằng Thầy từ Thiên Chúa mà đến. Thầy từ Chúa Cha mà đến và Thầy đã đến thế gian. Thầy lại bỏ thế gian mà đến cùng Chúa Cha.”
II. SUY NIỆM
Bài Tin Mừng hôm nay Chúa Giê-su xác định tương giao giữa con người với Thiên Chúa, một mối tương giao thâm tình giữa Cha và con, nhờ công ơn cứu độ của người Anh Cả là Chúa Giê-su Ki-tô. Để từ đây, loài người sẽ nhân danh Chúa Giê-su là Đấng Trung Gian duy nhất mà cầu xin với Cha trên trời.
Khác với quan niệm của người Do-thái, cụ thể trong thời Cựu Ước, con người quan niệm Thiên Chúa như một vị thần nghiêm khắc và ở rất xa con người, để rồi sợ Thiên Chúa như một nô lệ sợ ông chủ và không dám thân thưa với Người. Chúa Giê-su đến xô đổ quan niệm đó, Người gọi Thiên Chúa là Cha và đưa con người vào mối thân tình Cha và con nhờ Chúa Giê-su và trong Chúa Thánh Thần, như trong thư Ga-lát đã xác quyết: “Để chứng thực anh em là con cái, Thiên Chúa đã sai Thần Khí của Con mình đến ngự trong lòng anh em mà kêu lên: “Áp-ba, Cha ơi!” (Gl 4,6).
1. Mối thân tình Cha và con.
Chúa Giê-su được sinh ra từ lòng Chúa Cha từ thủa đời đời xét theo tử hệ đản sinh, còn con người được Chúa Cha tạo thành ngay trong thời gian đầu của vũ trụ, nhưng vì tội lỗi con người đã đánh mất đi mối tương giao với Đấng tạo thành. Chúa Giê-su đến, nhờ cuộc Tử Nạn và Phục Sinh của Người, không chỉ khôi phục lại mối tương giao như tình trạng nguyên thủy mà còn nâng lên một mức cao hơn là được làm con Thiên Chúa, được gọi Thiên Chúa là Cha, có Chúa Giê-su là anh và mọi người là anh em với nhau.
Chính điều này trả lời cho vấn nạn rằng: Tại sao Chúa Giê-su Phục Sinh không trở lại sống như trước kia thì ai cũng biết và tin mà khỏi cần rao giảng? Nói như thế thì đã giảm thiểu Ơn Cứu Độ, vì nếu Phục Sinh mà trở lại thể trạng ban đầu thân xác đó rồi lại già đi và chết, vẫn lệ thuộc ăn uống ngủ nghỉ bệnh tật, vẫn hỉ nộ ái ố… thì nào có hơn gì; nhất là vẫn lệ thuộc không gian và thời gian vật lý (trong khi thân xác phục sinh của Chúa Giê-su thì cùng lúc hiện diện trên đường Emmau và trong nhà Tiệc Ly, vào với các môn đệ trong khi cửa vẫn đóng kín). Lại nữa, nếu thấy tỏ tường rồi thì không còn phải là đức tin và tự do, nhưng là chuyện đã rồi và bất đắc dĩ mà chấp nhận.
Chúng ta tạ ơn Chúa, nhờ Đức Giê-su đã phục sinh mà con người chúng ta không chỉ là được phục hồi về tình trạng nguyên thủy chưa phạm tội, mà còn được nâng cao như các thần minh và được làm con cái Cha trên trời, được thông phần vinh quang với Chúa Giê-su trong ngày sống lại.
2. Lời cầu xin nhân danh Chúa Giê-su.
Mỗi ngày, trong các Lời Nguyện, chúng ta vẫn đọc lời kết: “Chúng con cầu xin, nhờ Đức Ki-tô, Chúa chúng con”. Nghĩa là mọi Kinh Nguyện Ki-tô Giáo đều dâng lên Chúa Cha qua Chúa Giê-su khi tin tưởng vào lời hứa của Chúa Giê-su trong Tin Mừng hôm nay: “Thật, Thầy bảo thật anh em: anh em mà xin Chúa Cha điều gì, thì Người sẽ ban cho anh em nhân danh Thầy” (Ga 16,23).
Hiệu lực của lời cầu nguyện tùy thuộc vào công nghiệp vô giá của Chúa Giê-su, chứ không do công trạng của chúng ta đáng được Chúa Cha chấp nhận. Lại nữa, như một thần dân muốn xin với Đức Vua điều gì thì thật khó, nhưng nếu cậy nhờ đến hoàng tử can thiệp thì sẽ dễ được vua cha ban cho. Cũng thế, lời cầu nguyện của Ki-tô hữu đáng được Chúa Cha đón nhận, khi cậy nhờ đến công nghiệp của Con Một Yêu Dấu của Người là Chúa Giê-su Ki-tô.
Hơn thế, Chúa Giê-su còn coi chúng ta như anh em với Người và đồng thừa kế vinh quang với Người, thì cũng vì thế mà chúng ta cũng được Chúa Cha yêu như tình yêu giữa Chúa Cha và Chúa Giê-su vậy: “Thật vậy, chính Chúa Cha yêu mến anh em, vì anh em đã yêu mến Thầy, và tin rằng Thầy từ Thiên Chúa mà đến” (Ga 16,27).
Tóm lại, Chúa Giê-su đến xô đổ quan niệm của Cựu Ước coi Thiên Chúa như một vị thần nghiêm khắc và ở rất xa con người, để rồi sợ Thiên Chúa như một nô lệ sợ ông chủ và không dám thân thưa với Người. Từ đây, con người được gọi Thiên Chúa là Cha và sống mối thân tình Cha và con. Và nhờ thế, nhờ công nghiệp của Chúa Giê-su, con người có thể xin với Cha trên trời bất cứ điều gì đẹp lòng Người và Người sẽ ban cho.
Lạy Chúa Giê-su, xin cho chúng con biết sống tình con thảo với Cha trên trời và luôn biết dâng lên lời khẩn cầu đẹp lòng Người, để nhân danh Chúa, Cha trên trời sẽ ban cho chúng con. Amen
Hiền Lâm
Discussion about this post