THỨ BA TUẦN IV MÙA CHAY
I. ĐỌC TIN MỪNG: Ga 5,1-3a.5-16
Nhân dịp lễ của người Do-thái, Đức Giê-su lên Giê-ru-sa-lem. Tại Giê-ru-sa-lem, gần Cửa Chiên, có một hồ nước, tiếng Híp-ri gọi là Bết-da-tha. Hồ này có năm hành lang. Nhiều người đau ốm, đui mù, què quặt, bất toại nằm la liệt ở đ. Ở đó, có một người đau ốm đã ba mươi tám năm. Đức Giê-su thấy anh ta nằm đấy và biết anh sống trong tình trạng đó đã lâu, thì nói: “Anh có muốn khỏi bệnh không? ” Bệnh nhân đáp: “Thưa Ngài, khi nước khuấy lên, không có người đem tôi xuống hồ. Lúc tôi tới đó, thì đã có người khác xuống trước mất rồi! ” Đức Giê-su bảo: “Anh hãy trỗi dậy, vác chõng mà đi! ” Người ấy liền được khỏi bệnh, vác chõng và đi được. Hôm đó lại là ngày sa-bát. Người Do-thái mới nói với kẻ được khỏi bệnh: “Hôm nay là ngày sa-bát, anh không được phép vác chõng! ” Nhưng anh đáp: “Chính người chữa tôi khỏi bệnh đã nói với tôi: “Anh hãy vác chõng mà đi! ” Họ hỏi anh: “Ai là người đã bảo anh: “Vác chõng mà đi”? ” Nhưng người đã được khỏi bệnh không biết là ai. Quả thế, Đức Giê-su đã lánh đi, vì có đám đông ở đấy. Sau đó, Đức Giê-su gặp người ấy trong Đền Thờ và nói: “Này, anh đã được khỏi bệnh. Đừng phạm tội nữa, kẻo lại phải khốn hơn trước! ” Anh ta đi nói với người Do-thái: Đức Giê-su là người đã chữa anh khỏi bệnh. Do đó, người Do-thái chống đối Đức Giê-su, vì Người hay chữa bệnh ngày sa-bát.
II. SUY NIỆM
Hôm nay, tiếp tục hành trình tại Giêrusalem, Chúa Giêsu chữa bệnh cho một người bất toại đã 38 năm nằm ở bờ hồ Bết-da-tha. Sự việc lại bị các biệt phái công kích khi thấy người được chữa lành vác chõng đi về trong ngày Sabát. Qua câu chuyện Tin Mừng ghi lại hôm nay, chúng ta cùng suy niệm một vài điểm sau đây:
1. Tình trạng của con bệnh.
Ở đây chúng ta không bàn luận liệu có tồn tại một hồ nước có khả năng thần kỳ chữa bệnh mỗi ngày một lần cho người xuống trước hay không? Nhưng với cách tường thuật có tính biểu tượng của Tin Mừng thứ tư, chúng ta nhận thấy có một tình trạng bệnh tật của một con người đã kéo dài gần bốn chục năm, không được cứu chữa, do tự mình không đủ sức để xuống hồ trước và còn thê thảm hơn khi không ai giúp anh ta xuống hồ để được chữa lành (x. Ga 5,7).
Cho đến một ngày kia, Chúa Giêsu đi qua, Người cảm thông với tình trạng của anh mà chữa lành cho anh, dù anh chưa kịp xin Người.
Như vậy:
38 năm bị giam hãm trong cơn bệnh, người bất toại cố dùng đến sức mình nhưng đã thất bại, và chính sự lãnh đạm của mọi người không giúp anh cũng làm cho tình trạng của anh vô phương cứu chữa, cho tới ngày anh gặp Chúa Giêsu, anh nói lên tình trạng bất lực của mình, và Chúa đã cứu anh.
Đó cũng là tình trạng của nhiều tâm hồn, ở lâu trong tội, để rồi tự mình không thể đứng lên trở về với Chúa, càng tồi tệ hơn là những người anh chị em trong cùng đức tin đã không làm gì để giúp nhau hoán cải. Chỉ đến khi mở lòng ra, nói hết tình trạng khốn khổ của mình, để cho Chúa đi qua cuộc đời mình, thì Chúa sẽ giúp chúng ta đứng lên.
2. Vấn đề ngày sa-bát.
Theo Biệt Phái – Pharisiêu, bộ luật dành cho Do Thái dạy phải kiêng việc xác ngày Sa-bát cách triệt để theo mặt chữ, nếu ngày đó có ai đó chỉ cần đi lượm vài nhánh củi về để đun bếp nướng bánh cũng phải bị xử ném đá chết, ngay cả đường đi cũng có một số con đường bị cấm không được đi vào ngày Sa-bát.
Có câu chuyện kể rằng, hôm ấy một Rabi Do Thái cưỡi ngựa đi từ Giêricô về Giêrusalem vừa đi vừa hát thánh ca. Trên đường đi, chẳng may con ngựa trượt chân ngã xuống vực, nhanh tay vớ được cành cây nên Rabi không rơi xuống vực. Ông thấy con ngựa rơi xuống nước nên không hề hấn gì, nhưng bờ cao không lên được, ông định chặt nhành cây lấp đất cho con ngựa lên, nhưng sực nhớ hôm đó là ngày Sa-bát không được làm việc tay chân nên thôi, ông liền phục trong bụi cây rình thấy một người hành hương cưỡi ngựa đi qua, ông rút súng bắn người ấy rơi xuống vực và cướp ngựa phóng đi, và… tiếp tục hát thánh ca.
Luật đối với Do Thái, họ, không dám đi đường cấm dù cấp bách liên quan đến sự sống cần cấp cứu. Họ coi việc giữ những điều lặt vặt hơn là mạng sống của một con người. Hằng ngày trong suốt 38 năm người Do Thái vẫn đi trên bờ hồ Bết-da-tha và người bị bất toại vẫn nằm ở đó, nhưng họ không thấy, và vì sợ phạm luật Sa-bát chăng. Chúa Giêsu biết họ đang rình mò tìm kế hại Người, nhưng Người vẫn không ngần ngại chữa lành cho người bị bất toại, vì đối với Người luật yêu thương bác ái vượt trên tất cả mọi của lễ mà họ dâng. Thế nhưng, người Do Thái đã không chịu nhận ra mà còn giận điên lên và bàn nhau tìm cơ hội khác để giết Chúa Giêsu.
Chúng ta có nhân danh ngày nghỉ, lấy cớ việc đi lễ… để rồi không đếm xỉa đến những người gặp hoạn nạn đang cần đến sự giúp đỡ của chúng ta không ?
Lạy Chúa Giêsu, xin cho chúng con biết ý thức tình tương thân tương ái trong Chúa mà sẵn sàng giúp đỡ tha nhân bỏ đường tội lỗi trở về với Chúa. Amen
Hiền Lâm
Discussion about this post