THỨ BA TUẦN VIII THƯỜNG NIÊN
I. ĐỌC TIN MỪNG: Mc 10,28-31
Khi ấy, ông Phê-rô lên tiếng thưa với Chúa Giê-su: “Thầy coi, phần chúng con, chúng con đã bỏ mọi sự mà theo Thầy! ” Đức Giê-su đáp: “Thầy bảo thật anh em: Chẳng hề có ai bỏ nhà cửa, anh em, chị em, mẹ cha, con cái hay ruộng đất, vì Thầy và vì Tin Mừng, mà ngay bây giờ, ở đời này, lại không nhận được nhà cửa, anh em, chị em, mẹ, con hay ruộng đất, gấp trăm, cùng với sự ngược đãi, và sự sống vĩnh cửu ở đời sau. Quả thật, nhiều kẻ đứng đầu sẽ phải xuống hàng chót, còn những kẻ đứng chót sẽ được lên hàng đầu.”
II. SUY NIỆM
Các vị sư phụ khi nhận đệ tử, các công ty tuyển dụng nhân viên, hay các trung tâm tuyển sinh… đều luôn đưa ra một kết quả tươi sáng để hấp dẫn ứng viên. Đàng này, Chúa Giê-su khi mời gọi và tuyển chọn lại bằng một lời hứa có thể nói là sốc: “mất mạng…”.
“Ai muốn theo tôi, phải từ bỏ chính mình, vác thập giá mình mà theo. Quả vậy, ai muốn cứu mạng sống mình, thì sẽ mất; còn ai liều mất mạng sống mình vì tôi và vì Tin Mừng, thì sẽ cứu được mạng sống ấy” (Mc 8,34).
Có lẽ vì vậy mà Phêrô và các môn đệ hoảng hồn, để rồi hôm nay Phêrô đại diện cho cả nhóm đặt thẳng vấn đề với Thầy: “Thầy coi, phần chúng con, chúng con đã bỏ mọi sự mà theo Thầy!”, nói toạc ra là: Chẳng lẽ bỏ hết cha mẹ, vợ con, nghề nghiệp… để theo Thầy rốt cục mất cả chì lẫn chài sao? Chứ sao nữa, Phêrô bỏ vợ, Gio-an bỏ bố, Mát-thêu bỏ nghề… để rồi ‘bỏ mạng’ ư?
Câu trả lời của Chúa Giê-su lại là: “Chẳng hề có ai bỏ nhà cửa, anh em, chị em, mẹ cha, con cái hay ruộng đất, vì Thầy và vì Tin Mừng, mà ngay bây giờ, ở đời này, lại không nhận được nhà cửa, anh em, chị em, mẹ, con hay ruộng đất, gấp trăm, cùng với sự ngược đãi, và sự sống vĩnh cửu ở đời sau”.
So với thực tế, thì câu trả lời này thật khó hiểu. Vì vậy, trước hết cần đặt vào bối cảnh ra đời của các sách Tin Mừng: Tin Mừng được viết sớm nhất cũng vào khoảng sau năm 60, thời gian này có các cộng đoàn Giêrusalem tiên khởi, nơi đây mọi người thành một gia đình lớn Ki-tô giáo, cùng có chung một cha trên trời, cùng là anh em với nhau, cùng một thầy là Đức Ki-tô… và mọi tín hữu bán ruộng đất để làm của chung. Tuy nhiên, mọi tín hữu đều bị ngược đãi từ phía nhà cầm quyền và dân Do-thái thời đó.
Nói đến đây, người viết nhớ tới câu chuyện của một vị linh mục kể lại thời Cách Mạng khi ngài còn là chủng sinh mà chủng viện bị đóng cửa, nhiều chủng sinh bị bắt và truy tìm. Khi đó, lúc bơ vơ trốn chui trốn lủi, ngài được một người phụ nữ giàu có tài sản hơn 200 cây vàng cùng với việc bảo đảm an thân khỏi phải trốn nã, nếu ngài chịu bỏ ơn gọi để lập gia đình với cô ta. Thế nhưng lựa chọn của ngài là không trở lại với những gì mà ngài đã quyết từ bỏ trước đó.
Vậy thì, chúng ta phải hiểu thế nào đây với câu trả lời trên của Chúa Giê-su?
Thứ nhất: Nếu hiểu theo nghĩa đen, thì việc bỏ cha mẹ, anh chị em, hay con cái, hoặc nhà cửa và ruộng đất mà theo Chúa xem ra không bình thường, thậm chí còn mất tính nhân bản, hay đi ngược lại với nền giáo dục gia đình nữa. Thực ra, từ bỏ ở đây không phải là “loại trừ”, nhưng là cần đến một sự “ưu tiên hơn” trong lựa chọn. Chúa Giê-su mời gọi chúng ta luôn biết chọn Chúa làm ưu tiên số một, còn những điều khác là thứ yếu. Những gì ở đời này chỉ là tạm bợ, chóng qua, chỉ có Chúa mới là vĩnh cửu. Chúa Giê-su không muốn chúng ta quá bám víu vào vật chất, tiền bạc để rồi khước từ Nước Thiên Chúa. Nói tóm, là đặt lên bàn cân giữa Chúa và những liên hệ khác thì cần chọn bên nào trọng hơn, chọn vĩnh hằng hay chóng qua.
Thứ hai: Phần thưởng gấp trăm ở đây không có nghĩa là về số lượng con số. Nhưng phải hiểu theo nghĩa là sẽ nhận được những giá trị khác quý giá gấp trăm lần. Phần thưởng sự sống đời đời mai sau là phần thưởng vô cùng to lớn, không gì có thể đánh đổi được giá trị của sự sống hạnh phúc đời sau. Cũng như, một vận động viên vất vả bỏ công sức tập luyện cùng mọi thứ dụng cụ đắt tiền chỉ để đạt được “huy chương”, mà giá trị vật chất của chiếc huy chương chỉ đáng giá mấy trăm đôla so với hàng ngàn phí tốn mà vận động viên đã bỏ ra, tuy nhiên, điều quan trọng là ý nghĩa tinh thần của chiếc huy chương là vô giá.
Tóm lại:
Là một Ki-tô hữu, khi chọn vào trong một gia đình Giáo hội, chúng ta tin nhận con cùng một Cha trên trời và là mọi người là anh em với nhau trong một niềm tin, một phép rửa và một cùng đích là Nước Trời. Vì thế, chúng ta được Lời Chúa ngày hôm nay mời gọi phải chọn ưu tiên cho việc sống đạo vượt trên những thứ hạ đẳng mà mọi người khác tìm kiếm. Nghĩa là trong khi xây dựng cuộc sống nơi trần thế với công việc sinh nhai, thì cũng luôn biết ưu tiên cho những thực tại trên trời, là sống chu toàn những gì luật Chúa và Hội thánh dạy.
Cách riêng với những người sống đời thánh hiến, như lời thánh Biển Đức dạy: “Không lấy gì làm hơn Chúa Ki-tô”, một khi đã chọn bước vào tu viện hay qua từng bước khấn dòng, chúng ta xác tín chọn Chúa là tất cả, là ưu tiên số một và đừng dần dần tìm bù trừ thu góp lại những gì mà chúng ta đã quyết từ bỏ từ đầu.
Lạy Chúa Giê-su, trong hành trình bước theo Chúa, chúng con chấp nhận những mất mát đau thương vì sự từ bỏ. Xin cho chúng con luôn xác tín rằng, chỉ có Chúa là trên hết và là gia nghiệp đời đời cho chúng con, để dù sống giữa thế sự thăng trầm chúng con vẫn luôn vững bước. Amen
Hiền Lâm
Discussion about this post