Tháng các linh hồn
Thơ: Hiền Lâm
TIẾNG CHUÔNG THẦN CHẾT
Tiếng chuông thần Chết gọi hồn
Ai còn dám bảo mình còn chưa ưng?
Vì dầu có muốn hay không
Tử thần đã gọi chớ hòng lôi thôi:
Bên hiên bọn trẻ ngồi chơi
Tử thần chợt đến cướp đời trẻ thơ;
Chàng trai chìm đắm mộng mơ
Tương lai xán lạn đón chờ anh ta
Văn bằng, huân nghiệp cao xa
Tử thần chộp đến, thế là còn chi;
Mọi người yến tiệc nâng ly
Mừng cô gái đẹp mới về làm dâu
An vui hợp mối tình đầu
Tử thần xuất hiện, âu sầu hỡi ôi!
Bà già tuổi đã tám mươi
Tử thần chưa đến, đứng, ngồi ngóng trông.
Từ người quyền thế vương công
Tới phường nô lệ cố nông cơ bần
Nào ai thoát lệnh Tử Thần,
Nào ai không phải một lần ra đi?
… Một điều cần phải khắc ghi
Niềm tin vào Chúa… sợ gì chết đâu,
Chết là ngưỡng cửa mở đầu
Vào đời sống mới mai sau vĩnh hằng.
TIẾNG CHUÔNG GỌI HỒN
Một điều cần biết mọi người ơi!
Tiếng chuông Thần Chết nổi lên rồi
Ai dám bảo rằng mình chưa muốn?
Lẳng lặng tuân hành bước theo thôi.
Vệ đường bọn trẻ nặn đất chơi
Ngây thơ, nô nức rộn tiếng cười
Thần Chết từ đâu rung chuông gọi
Lìa đời không kịp gọi: “Mẹ ơi!!!”
Kia một chân trời đầy xán lạn
Chàng trai đầy dũng khí hân hoan
Huân nghiệp, huy chương chàng nắm chắc
Tử Thần chộp đến đập nát tan.
Trong tiếng hân hoan ngày hôn lễ
Cô gái má hồng… tựa pha lê
Trên chiếc xe hoa, bên công tử
Bỗng dưng Thần Chết đến gọi về.
Trước ngõ thôn quê, một cụ già
Lưng còng, tóc bạc, đứng nhìn ra
Ngóng trông Thần Chết, giơ tay vẫy
Thần Chết lãng lờ bỏ đi qua.
Từ chức quan quyền thật cao xa
Đến kẻ bần nông ở hiền hoà,
Già, trẻ, quyền cao hay nô lệ
Thần Chết không trừ cũng chẳng tha.
Nhưng hãy nhớ là ở nơi con
Có Đấng cứu con cả xác hồn
Giêsu Cứu Chúa – Vua Hằng Sống
Mong chờ con đến hưởng nguồn ơn.
Khi con có Chúa ở bên luôn
Chẳng phải sợ chi tiếng chuông hồn
Cứ sống yêu người và kính Chúa
Chết là ngưỡng cửa đến Bình An.
(Hiền Lâm)
Discussion about this post