THỨ BẢY TUẦN XIII THƯỜNG NIÊN
I. ĐỌC TIN MỪNG: Mt 9,14-17
Bấy giờ, các môn đệ ông Gio-an tiến lại hỏi Đức Giê-su rằng: “Tại sao chúng tôi và các người Pha-ri-sêu ăn chay, mà môn đệ ông lại không ăn chay? ” Đức Giê-su trả lời: “Chẳng lẽ khách dự tiệc cưới lại có thể than khóc, khi chàng rể còn ở với họ? Nhưng khi tới ngày chàng rể bị đem đi rồi, bấy giờ họ mới ăn chay. Chẳng ai lấy vải mới mà vá áo cũ, vì miếng vá mới sẽ co lại, khiến áo rách lại càng rách thêm. Người ta cũng không đổ rượu mới vào bầu da cũ, vì như vậy, bầu sẽ bị nứt: rượu chảy ra và bầu cũng hư. Nhưng rượu mới thì đổ vào bầu mới: thế là giữ được cả hai.”
II. SUY NIỆM
Người ta kể rằng, có một bộ lạc kia có ông tù trưởng rất tài trí, văn võ song toàn, được cả bộ tộc ngưỡng mộ và bắt chước mọi việc làm cử chỉ của ông. Ngày kia, ông đi săn chẳng may bị thương ở chân trái, trở về ông phải làm một cây nạng để chống và đi cà thọt. Thế rồi trong làng, đám trẻ thấy ông đi như vậy thì lấy làm thích thú và làm theo ông, ai nấy đều chống nạng đi cà thọt. Cuối cùng, ông chết và những thế hệ trước cũng già và qua đi, những thế hệ con cháu cứ chống nạng đi cà thọt đời này sang đời khác. Một ngày kia, có một thanh niên vào rừng bất ngờ thấy một đoàn thợ săn ở nơi khác, họ không chống nạng nhưng chạy bằng hai chân đuổi theo con vật rất nhanh. Về nhà, anh này ngồi ngẫm nghĩ, không lẽ mình có hai chân đều nhau mà lại không đi thẳng được sao? Anh thử vứt nạng và chạy một cách thoải mải. Anh liền đem điều này lên thưa với nhóm già làng. Họ mắng anh: “Ranh con thì biết gì, đồ trứng đòi khôn hơn rận, truyền thống cha ông từ xưa nay vẫn thế…” và họ đuổi anh ta ra khỏi làng vì vi phạm luật của bộ tộc.
Câu chuyện ngụ ngôn kia phản ảnh não trạng của các nhà lãnh đạo Do-thái xưa và cũng không ít chúng ta ngày này cũng thế. Chúng ta khư khư giữ lấy những gì là “truyền thống” dù không còn hợp với thời đại nữa. Tin Mừng hôm nay cho thấy Chúa Giê-su đã phải minh xác điều này:
“Các ông có thể bắt các bạn hữu đến dự tiệc cưới, ăn chay, đang khi tân lang còn ở với họ chăng?” Nghĩa là Chúa Giê-su có ý nói trong thời gian hiện tại khi Đấng Cứu Thế (là chính Người) đã xuất hiện là thời gian của sự vui mừng. Chúa Giê-su còn lấy ví dụ về “miếng vải mới không thể vá vào áo cũ”, nghĩa là Người lên án về việc người Do-thái muốn dùng cái đạo đức của mình để áp đặt cho người khác, họ muốn dùng cái bình luật cũ để đổ rượu giao ước mới vào.
Như vậy, qua việc chất vấn của người Do-thái, Chúa Giê-su đã nhân cơ hội này, dạy chúng ta những bài học sau:
– Đừng học đòi những người bắt bẻ môn đệ Chúa Giê-su về việc ăn chay bởi vì họ xét đoán người khác, bắt người khác làm theo ý của mình, bắt người khác phải giống như họ, tạo ra một khuôn mẫu để bắt người khác phải chiều theo ý mình.
– Trở thành môn đệ Chúa Giê-su, ta phải thay đổi cách sống cũ, từ suy nghĩ đến hành động, để mặc lấy cách suy nghĩ, cách hành động, cách sống mới cho phù hợp với Tin Mừng.
– Vải vá áo, rượu trong bình là hình ảnh diễn tả đời sống của chúng ta. Chúa muốn chúng ta bước theo Chúa thì cần phải thay đổi cách sống cho phù hợp với Tin mừng. Thay đổi tư tưởng, lời nói và hành động Thay đổi để trở nên giống như Chúa Giê-su, hiền lành, khiêm nhượng, yêu thương phục vụ, khoan dung tha thứ…
Lạy Chúa Giê-su, xin cho chúng con ý thức rằng, ăn chay là một việc lành hữu ích khi biết dùng nó để chế ngự thân xác trong sự yêu mến Chúa, chứ không phải để phô trương lòng đạo đức hay để xét nét người khác hoăc câu nệ lề luật mà thiếu đi tình người. Amen
Hiền Lâm
Discussion about this post