THỨ TƯ TUẦN XI THƯỜNG NIÊN
I. ĐỌC TIN MỪNG: Mt 6, 1-6, 16-18
“Khi làm việc lành phúc đức, anh em phải coi chừng, chớ có phô trương cho thiên hạ thấy. Bằng không, anh em sẽ chẳng được Cha của anh em, Đấng ngự trên trời, ban thưởng. Vậy khi bố thí, đừng có khua chiêng đánh trống, như bọn đạo đức giả thường biểu diễn trong hội đường và ngoài phố xá, cốt để người ta khen. Thầy bảo thật anh em, chúng đã được phần thưởng rồi. Còn anh, khi bố thí, đừng cho tay trái biết việc tay phải làm, để việc anh bố thí được kín đáo. Và Cha của anh, Đấng thấu suốt những gì kín đáo, sẽ trả lại cho anh.
“Và khi cầu nguyện, anh em đừng làm như bọn đạo đức giả: chúng thích đứng cầu nguyện trong các hội đường, hoặc ngoài các ngã ba ngã tư, cho người ta thấy. Thầy bảo thật anh em: chúng đã được phần thưởng rồi. Còn anh, khi cầu nguyện, hãy vào phòng, đóng cửa lại, và cầu nguyện cùng Cha của anh, Đấng hiện diện nơi kín đáo. Và Cha của anh, Đấng thấu suốt những gì kín đáo, sẽ trả lại cho anh.
“Còn khi ăn chay, anh em chớ làm bộ rầu rĩ như bọn đạo đức giả: chúng làm cho ra vẻ thiểu não, để thiên hạ thấy là chúng ăn chay. Thầy bảo thật anh em, chúng đã được phần thưởng rồi. Còn anh, khi ăn chay, nên rửa mặt cho sạch, chải đầu cho thơm, để không ai thấy là anh ăn chay ngoại trừ Cha của anh, Đấng hiện diện nơi kín đáo. Và Cha của anh, Đấng thấu suốt những gì kín đáo, sẽ trả lại cho anh.
II. SUY NIỆM
Lần kia, kênh truyền hình VTV phát chương trình “60 phút mở” với nội dung bàn về câu chuyện “nhóm tình nguyện Xây trường Vùng cao trong dịp giáp Tết Nguyên đán 2016 tổ chức hoạt động từ thiện ở Mường Lạn, Sốp Cộp, tỉnh Sơn La”. Trong đó vấn đề được đặt ra là: “Làm từ thiện vì ai?”.
Khán giả và dân mạng có nhiều ý kiến trái chiều, mà trong đó phần lớn đả kích cái kiểu hỏi của nhà báo Tạ Bích Loan và lên án lối lập luận của “tiến sĩ” Đặng Hoàng Giang.
Tuy nhiên, dù khen hay chê, chúng ta cũng cần nhìn nhận một cách thẳng thắn vấn đề: “Làm từ thiện vì ai?” “vì người sẽ được nhận sự hảo tâm đó hay là vì chính bản thân họ?
Thực tế thì có rất nhiều người làm từ thiện vì cái tâm dành cho người gặp khó khăn hay vì ích chung cộng đồng, nhưng cũng không ít những người làm từ thiện chỉ để pro bản thân hoặc để quảng cáo làm ăn.
Xã hội này đầy dẫy những màn khoa trương chụp hình đăng báo, lên sóng truyền hình, tổ chức hoành tráng “việc làm từ thiện” để cho bàn dân thiên hạ thấy công việc họ làm mà ca ngợi và nhiệt liệt chào mừng thành tích của họ. Làm từ thiện để được ghi công, để lưu danh, để tên mình được đặt cho “đường này phố nọ”.
Mong tìm vinh danh mình, mong được mọi người ca ngợi tán dương thật ra chẳng có gì lạ hay mới mẻ, vì từ xưa trong lịch sử “Thánh Kinh” đã cho thấy: Người ta đã lưu danh bằng cách đặt tên cho những “thành phố mang tên bác” như thành Alexandria, thành Constantinophe, đồn Antonio… và nghe đâu “một đất nước kia” cũng được “các đồng chí” học theo khá tốt.
Ừ, thì cứ cho là chuyện của “thế gian”, vì họ không có gì để hi vọng đời sau, nên họ tìm vinh quang đời này mau qua thì cũng phải lẽ thôi. Điều đáng tiếc là ngay những người “có đạo” mang danh là con cái Chúa cũng không thiếu những kẻ làm từ thiện chỉ vì cái danh và vì tiếng khen, nghĩa là thay vì tìm vinh quang Chúa lại ‘ngầm ý’ tìm vinh quang cho mình.
Một câu chuyện có thật, là ở một xứ đạo kia, nhà thờ đang xây dở thì hết tiền và không còn ai dâng cúng, thế rồi cha sở liền kêu gọi rằng: “Ai dâng cúng số tiền (…) sẽ được khắc tên lên chân cột trong nhà thờ”. Kết quả là sau đó nhà thờ dư tiền hoàn thành, và chân của mười hai cây cột trong nhà thờ hết cả chỗ để khắc tên. Tiếc là sau khi đổi nhiệm sở, cha sở khác về đã tuyên bố: “đục bỏ hết tên những kẻ đạo đức giả kia ở chân cột, thà sập nhà thờ còn hơn để những kẻ làm từ thiện chỉ để vinh danh mình”. Thật là vinh quang chóng tàn như lời Thánh vịnh:
“Tuy họ lấy tên mình
mà đặt cho miền này xứ nọ,
nhưng ba tấc đất mới thật là nhà,
nơi họ ở muôn đời muôn kiếp”
(Tv 49,12).
Lời Chúa trong bài Tin Mừng chúng ta nghe hôm nay, Chúa Giê-su lên án cái lối “làm phúc từ thiện”, hay cả những chuyện cầu nguyện hay ăn chay, chỉ để cho người ta khen là “lối sống đạo đức giả” và đã được phần thưởng đời này là thiên hạ ca tụng “mộ mến” rồi, nên đời sau chỉ là con số 0 tròn trĩnh trước mặt Thiên Chúa.
Là những người con cái Chúa, chúng ta cầu nguyện, ăn chay và làm phúc với thái độ nào, tìm kiếm vinh quang cho Chúa hay cho mình? Ngay lúc này, chúng ta ý thức và tự vấn xem?
Lạy Chúa Giê-su, xin cho chúng con một khi đã bước theo ơn gọi làm Ki-tô hữu, thì cũng biết sống tinh thần khiêm hạ mà không tìm phô trương công đức để được người đời khen tặng, nhưng chỉ mình chúng con với Chúa và Chúa sẽ thấu suốt mà ban cho chúng con ơn cứu độ đời đời. Amen.
Hiền Lâm
Discussion about this post