NHỮNG LOẠI THUẾ NGƯỜI DO THÁI
THỜI CHÚA GIÊSU
Trong thời Chúa Giêsu ở Palestine, người Do Thái phải đóng rất nhiều thứ thuế. Theo các nhà nghiên cứu tính toán, một gia đình trung bình phải tiêu tốn hết nửa số thu nhập của mình để đóng thuế. Các thứ thuế có thể chia làm hai loại:
1. Thuế nhà nước:
a. Thuế trực thu: Những loại thuế đánh trên tài sản và trên đầu người.
– Thuế trên tài sản: những nhân viên thuế của chính quyền kiểm tra tài sản, đất đai, sản phẩm, số nô lệ của một người rồi căn cứ vào đó để đánh thuế. Theo định kỳ, nhân viên thuế kiểm kê lại tài sản và tăng thuế suất mới.
– Thuế theo đầu người: đánh trên những người nghèo không có đất. Thuế này tính trên cả nam cũng như nữ tuổi từ 12 đến 65. Thuế suất trên lao động là 20% thu nhập của một người.
– Thuế thân: Mỗi năm người Do Thái trong hạn tuổi từ 14 đến 65, đều phải nộp thuế thân cho hoàng đế Rô-ma. Người Do Thái coi việc nộp thuế này là một sự ô nhục, biểu lộ thái độ thần phục hoàng đế Rô-ma. Các tỉnh còn phải nộp cống thuế (tributum) cho nhà vua; cùng với việc kiểm tra, cống thuế này là dấu chỉ rõ ràng nhất của việc lệ thuộc; người Do thái ghét thứ thuế đó lắm và đảng Nhiệt thành coi việc từ chối nộp nó là một bổn phận tôn giáo. Tại Giuđêa, nó đã được giòng tộc Séleucos thiết lập từ lâu và được người Rôma duy trì dưới hai hình thức là thuế điền thổ (tributum soli) và thuế thân (tributum capitis) mà nhiều nhân viên có nhiệm vụ thâu dưới sự kiểm soát của các quan chức chuyên môn là các tổng trấn, được đặt đứng đầu mỗi khu vực tài chính.
b. Thuế gián thu: Đánh trên đủ loại giao dịch
– Thuế muối: Muối là hàng hoá độc quyền của hoàng đế. Thuế được đánh trên muối đang lưu hành trong thương mại, chẳng hạn muối mà ngư dân dùng để ướp cá.
– Thuế thương chính: Mọi giao dịch thương mại đều chịu thuế 1%. Mua, bán một nô lệ chịu thuế 2%.
– Thuế hành nghề: Làm bất cứ nghề gì cũng phải có giấy phép. Một người thợ đóng giầy phải đóng thuế mỗi tháng một đồng denarius, tương đương một ngày công lao động. Ngay cả gái điếm cũng phải đóng thuế hành nghề.
– Thuế kế sản: Thuế được áp dụng lên tài sản và tài sản thừa kế mà một người để lại cho những người thừa kế sau khi người đó qua đời.
– Thuế các tiện ích công cộng: Hoàng đế Vespasian đặt ra một khoản thuế đánh trên việc sử dụng nhà tắm công cộng ở Rôma.
– Thuế vương miện: Ban đầu đây chỉ là món quà dâng hoàng đế trong những dịp đặc biệt như lễ tết hay dịp hoàng đế đến viếng thăm, nhưng rồi sau đó trở thành một loại thuế bắt buộc.
2. Thuế tôn giáo (hoặc thuế Đền Thờ).
– Thuế thập phân: Thuế 10% trên các sản phẩm từ đất đai hoặc từ công việc lao động dùng để cấp dưỡng cho các tư tế
– Thuế bảo trì đền thờ: Gọi là shekalim tính trên người trưởng thành, mỗi người đóng 1/2 shekel một năm. Thời Chúa Giêsu 1 shekel vàng tương đương khoảng 9 dollar, còn 1 shekel bạc khoảng 0,6 dollar.
– Thuế đầu mùa: Thuế đánh trên sản phẩm đầu mùa từ đất đai, dùng cho những chi phí trong việc phụng tự.
* Các loại thuế và nghĩa vụ khác
– Thuế thông lưu: loại thuế đánh trên việc vận chuyển hàng hoá. Lệ phí này đóng tại các trạm thu dọc theo các tuyến đường. Tại một số điểm còn có lính gác để cưỡng chế những người không chịu đóng thuế.
– Cưỡng bách lao động: Mỗi người đều có thể bị cưỡng bách lao động không lương phục vụ Nhà Nước 5 năm.
– Trợ cấp đặc biệt cho quân đội: Dân chúng phải đón tiếp binh sĩ khi họ đến đóng ở địa phương. Ngoài ra họ còn phải đóng một số tiền để cấp dưỡng cho quân đội.
Hiền Lâm (tổng hợp từ nhiều nguồn)
Discussion about this post