THỨ BẢY TUẦN VII PHỤC SINH
I. ĐỌC TIN MỪNG: Ga 21,20-25
Ông Phê-rô quay lại, thì thấy người môn đệ Đức Giê-su thương mến đi theo sau; ông này là người đã nghiêng mình vào ngực Đức Giê-su trong bữa ăn tối và hỏi: “Thưa Thầy, ai là kẻ nộp Thầy? ” Vậy khi thấy người đó, ông Phê-rô nói với Đức Giê-su: “Thưa Thầy, còn anh này thì sao? ” Đức Giê-su đáp: “Giả như Thầy muốn anh ấy còn ở lại cho tới khi Thầy đến, thì việc gì đến anh? Phần anh, hãy theo Thầy.” Do đó, mới có tiếng đồn giữa anh em là môn đệ ấy sẽ không chết. Nhưng Đức Giê-su đã không nói với ông Phê-rô là: “Anh ấy sẽ không chết”, mà chỉ nói: “Giả như Thầy muốn anh ấy còn ở lại cho tới khi Thầy đến, thì việc gì đến anh? “
Chính môn đệ này làm chứng về những điều đó và đã viết ra. Chúng tôi biết rằng lời chứng của người ấy là xác thực.
Còn có nhiều điều khác Đức Giê-su đã làm. Nếu viết lại từng điều một, thì tôi thiết nghĩ: cả thế giới cũng không đủ chỗ chứa các sách viết ra.
II. SUY NIỆM
Tin Mừng Gioan kết thúc với lời tiên báo về hai số phận khác nhau của hai người môn đệ, Phê-rô, người sẽ dang tay chịu trói và tử đạo tại Rô-ma vào khoảng năm 67, còn Gioan thì mãi đến sau năm 90 vẫn còn sống…
Dựa theo câu trả lời của Chúa Giê-su: “Giả như Thầy muốn anh ấy còn ở lại cho tới khi Thầy đến, thì việc gì đến anh? Phần anh, hãy theo Thầy” (Ga 21,22), đặt ra cho người đọc một giả thiết: phải chăng tông đồ Gioan sẽ không chết? Phần lớn câu trả lời đều khẳng định rằng: đã mang thân phận làm người ai cũng phải chết và Gioan cũng thế, nhưng lời tiên báo này nói đến việc Gioan sẽ được chiêm ngắm trước cảnh tượng cánh chung qua thị kiến mà ông đã viết lại trong sách Khải Huyền (phần nói về tận thế).
Thật ra, với cách viết của Tin Mừng thứ IV, sử dụng rất nhiều hình ảnh mang tính biểu tượng, ngay cả nhân vật “người môn đệ được Đức Giê-su thương mến” cũng mang tính biểu tượng hơn là một nhân vật cụ thể. Nhiều người đã cố hiểu “người môn đệ được Đức Giê-su thương mến” là thánh Gioan tông đồ. Nhưng không hẳn là như thế, bởi vì những tình huống mà Tin Mừng thứ IV nhắc đến, như: tựa đầu vào ngực Chúa, đứng với thân mẫu Chúa dưới chân thập giá, chạy nhanh hơn Phê-rô ra mộ Chúa, nói với Phê-rô rằng “Chúa đó” và Phê-rô hỏi Chúa về người môn đệ này… cả ba Tin Mừng Nhất Lãm đều không hề nhắc tới, thậm chí còn mâu thuẫn, như khi các Tin Mừng Nhất Lãm đều nói lúc Chúa Giê-su bị bắt thì các môn đệ bỏ trốn hết… Chính vì vậy mà chúng ta cứ để “người môn đệ được Đức Giê-su thương mến” hơn là dịch ra thành một người tên là Gioan.
Cụm từ “người môn đệ được Đức Giê-su thương mến” được nhắc tới và chỉ có Tin Mừng thứ IV nhắc tới đến 5 lần (Ga 13,23; 19,26; 20,2; 21,7 và 21,20), ngoài ra có một lần sử dụng chữ “người được Thầy thương mến” để áp dụng cho Lazaro (Ga 11,3). Cách gọi này như là một sự nhân cách hóa “lòng yêu mến” thành ngôi vị, đại diện cho hết những ai yêu mến Chúa Giê-su: Lòng yêu mến tựa đầu vào ngực Chúa, lòng yêu mến đứng dưới chân thập giá bên cạnh Mẹ Maria, lòng yêu mến chạy ra mộ Chúa, lòng yêu mến chỉ cho Phê-rô thấy Chúa, và lòng yêu mến tồn tại mãi mãi.
Điều này rất thích hợp vì nằm trong mạch văn của bài Tin Mừng liền sau khi Chúa Giê-su trắc nghiệm lòng yêu mến của Phê-rô tới ba lần trước khi trao quyền cho Phê-rô cai quản Giáo Hội. Thì đây, trong phần kết, sự yêu mến đó tồn tại cách sống động được biểu trưng qua hình ảnh “người môn đệ được Đức Giê-su thương mến”. Người môn đệ được Chúa yêu sẽ không chết cho đến ngày Chúa trở lại, thì lòng yêu mến cũng sẽ theo ta cho đến quê trời, như lời thánh Phao-lô nói: “Đức mến không bao giờ mất được. Ơn nói tiên tri ư? Cũng chỉ nhất thời. Nói các tiếng lạ chăng? Có ngày sẽ hết. Ơn hiểu biết ư? Rồi cũng chẳng còn… Hiện nay đức tin, đức cậy, đức mến, cả ba đều tồn tại, nhưng cao trọng hơn cả là đức mến” (1Cr 13,8.13).
Lạy Chúa Giê-su, Chúa truyền cho chúng con giới răn mới là yêu mến, Chúa đặt các vị mục tử cũng dựa trên lòng yêu mến, và Chúa muốn cho lòng mến đó tồn tại mãi mãi. Xin cho chúng con thêm lòng yêu mến Chúa và mến thương nhau. Amen.
Hiền Lâm
Discussion about this post