THỨ HAI TUẦN XIX THƯỜNG NIÊN
I. ĐỌC TIN MỪNG: Mt 17,22-27
Khi thầy trò tụ họp ở miền Ga-li-lê, Đức Giê-su nói với các ông: “Con Người sắp bị nộp vào tay người đời, họ sẽ giết chết Người, và ngày thứ ba Người sẽ trỗi dậy.” Các môn đệ buồn phiền lắm.
Khi thầy trò tới Ca-phác-na-um, thì những người thu thuế cho đền thờ đến hỏi ông Phê-rô: “Thầy các ông không nộp thuế sao? “Ông đáp: “Có chứ! ” Ông về tới nhà, Đức Giê-su hỏi đón ông: “Anh Si-môn, anh nghĩ sao? Vua chúa trần gian bắt ai đóng sưu nộp thuế? Con cái mình hay người ngoài? “Ông Phê-rô đáp: “Thưa, người ngoài.” Đức Giê-su liền bảo: “Vậy thì con cái được miễn. Nhưng để khỏi làm gai mắt họ, anh ra biển thả câu; con cá nào câu được trước hết, thì bắt lấy, mở miệng nó ra: anh sẽ thấy một đồng tiền bốn quan; anh lấy đồng tiền ấy, nộp thuế cho họ, phần của Thầy và phần của anh.”
II. SUY NIỆM
Chúa Giê-su dần dần dạy các môn đệ hiểu về con đường cứu độ của Người là giải phóng toàn nhân loại khỏi ách nô lệ của ma quỷ, khỏi tội lỗi và sự chết. Con đường cứu độ này chỉ được thực hiện bằng con đường qua thập giá đến vinh quang, con đường chấp nhận trọn kiếp người trong xã hội loài người và chu toàn bổn phận của một con người.
Có hai bài học được rút ra từ Bài Tin Mừng hôm nay:
1. Qua đau khổ vào vinh quang
Khi Chúa Giê-su nhắc lại (đây là lần thứ hai) Chúa sẽ phải chịu đau khổ nhục nhã và bị giết đi… thì các môn đệ buồn, vì trong họ lúc bấy giờ chỉ nghĩ đến một viễn cảnh Đức Giê-su vinh quang và họ theo Người cũng vì điều đó.
Bởi vì từ lúc chọn theo Chúa Giê-su cho đến lúc trước Phục Sinh, các môn đệ chỉ nhìn Ðức Giê-su với cái nhìn của con người. Họ nghĩ Người mang sứ mệnh chính trị, dùng quyền lực giải phóng Israel khỏi ách thống trị của đế quốc Rô-ma, lên ngôi vua Israel. Từ đó các môn đệ cũng được chia phần vương giả.
Khi Chúa Giê-su tiên báo về cuộc thương khó, các môn đệ không hiểu nổi nhưng lại không dám hỏi, vì các ông sợ phải đối diện với sự thật về đau khổ. Làm sao có thế chấp nhận được một kết cục như thế, chẳng lẽ Thầy bị giết là mọi hoài bão của mình tan tành mây khói sao? Điều đó là không thể được.
Cũng vậy, ngày hôm nay khi chọn theo Chúa, không ít các bạn trẻ mang trong mình hoài bão đổi đời, được chia sẻ chức vị, được kính trọng… Nếu được cảnh tỉnh thì họ không dám đối diện với sự thật là phải dấn thân hy sinh và tìm vinh quang cho Chúa chứ không phải cho mình. Chính vì thế mà chúng ta dễ oán trách khi gặp thất bại, dễ nghi ngờ khi gặp thử thách và dễ thoái lui trước những đau thương.
Là Ki-tô hữu, chúng ta vẫn thích một sự dễ dãi hơn là những hy sinh sớm tối. Gặp khó khăn chúng ta không dám đối diện với sự thật mà tìm cách né tránh; gặp đau khổ thì dễ than trách hơn là nhẫn nhục lập công phúc trước mặt Chúa. Chúng ta dễ giữ đạo khi thấy mọi sự diễn ra êm ả, chúng ta dễ quan tâm chia sẻ với người đang tổ chức tiệc tùng vui vẻ, chúng ta dễ đi theo Chúa khi mọi chuyện êm đẹp nơi cộng đoàn. Nhưng khi gặp thử thách, chúng ta dễ phàn nàn, chúng ta trốn tránh trách nhiệm, chúng ta thoái lui.
2. Bổn phận công dân
Khi được hỏi có nộp thuế không, Phêrô đáp ngay là “có” vì người Do-thái phải nộp thuế đền thờ hàng năm mỗi người hai đồng bạc (trừ những người trong đền thờ như Thượng Tế, Tư Tế). Chúa Giê-su là Chúa, là Đền Thờ và là Thượng Tế đích thực (là con cái trong Nhà Cha Người), nhưng Người vẫn nạp thuế là vì:
(Có thể nói, Người giữ thể diện cho Phêrô, chẳng lẽ Phêrô bảo “có” rồi, bây giờ lại “không” làm…? – Suy tư này không chỉnh lắm).
Theo Tin Mừng, để tránh cho họ vấp ngã, nghĩa là trong tư cách là một người thầy dạy, Người nêu gương cho dân.
Là một người sinh ra trong đất nước Do-thái và sống trong Đạo Do-thái, nên Chúa Giê-su chu toàn quyền làm con trong Dân Riêng của Chúa Cha, đồng thời Người cũng chu toàn quyền công dân trong đất nước.
Chúng ta cũng thế, là con Giáo hội trong một cộng đoàn hay giáo xứ, chúng ta có trách nhiệm đóng góp xây dựng cộng đoàn và giáo xứ của mình. Là công dân của đất nước, chúng ta cũng sống nghĩa vụ này.
Lạy Chúa Giê-su, xin cho chúng con luôn ý thức rằng chân lý qua thập giá vào vinh quang Nước Trời là bất biến mà Chúa đã đi trước nêu gương cho chúng con, để chúng con không ngại khó ngại khổ mà trung thành bước theo chân Chúa trong khi vẫn chu toàn bổn phận làm người nơi xã hội trần thế này, cho đến khi đạt tới vinh quang muôn đời trong Nước Chúa. Amen
Hiền Lâm
Discussion about this post