THỨ TƯ TUẦN XXI THƯỜNG NIÊN
I. ĐỌC TIN MỪNG: Mt 23,27-32
“Khốn cho các người, hỡi các Kinh sư và người Pha-ri-sêu giả hình! Các người giống như mồ mả tô vôi, bên ngoài có vẻ đẹp, nhưng bên trong thì đầy xương người chết và đủ mọi thứ ô uế. Các người cũng vậy, bên ngoài thì có vẻ công chính trước mặt thiên hạ, nhưng bên trong toàn là giả hình và gian ác!
“Khốn cho các người, hỡi các Kinh sư và người Pha-ri-sêu giả hình! Các người xây mồ cho các ngôn sứ và tô mả cho những người công chính. Các người nói: “Nếu như chúng ta sống vào thời của tổ tiên, hẳn chúng ta đã không thông đồng với các ngài mà đổ máu các ngôn sứ.” Như vậy, các người tự làm chứng rằng các người đúng là con cháu của những kẻ đã giết các ngôn sứ. Thì các người đổ thêm cho đầy đấu tội của tổ tiên các người đi!
II. SUY NIỆM
Hôm nay Chúa Giê-su tiếp tục khiển trách các Biệt phái – Pharisiêu là giả hình với lời lẽ còn nặng hơn trước là “mồ mả tô vôi” và “phủi tay vô can về trách nhiệm của mình”.
1. Mồ mả tô vôi
Ai cũng biết, hình ảnh của những mồ mả, dù bên ngoài có xây cho hoành tráng, ốp đủ đá hoa cương cẩm thạch, sơn quét đủ màu… nhưng bên trong cũng là xác chết đang phân huỷ theo thời gian – hôi thối và giòi bọ rúc rỉa.
Đó là tình trạng của một số các Kinh sư Do-thái thời bấy giờ, bề ngoài mang thẻ kinh, tua áo dài gấm tía, đi đứng oai vệ, vẻ mặt nghiêm minh, ăn nói tỏ ra trịnh trọng… Nhưng thực chất bề trong chỉ nhằm được ăn trên ngồi trốc, nhằm được hưởng tiền thuế thập phân và tiền dâng cúng, mong cho được người ta kính trọng, giảng dạy cao siêu và giải thích luật tỉ mỉ nhưng lại không thực hành, thích ngồi chỗ nhất và khua chiêng múa trống trong việc bác ái để người ta khen…
Lời khiển trách của Chúa Giê-su dành cho các Kinh sư Do-thái, cũng là một lời cảnh tỉnh cho mọi người chúng ta ngày hôm nay. (Bề ngoài đẹp như hàng Nhật, nhưng bên trong thì toàn linh kiện Trung Quốc). Thật vậy, có thể chúng ta chỉ lo trau chuốt bề ngoài son này phấn nọ – áo này mốt kia, nhưng lại quên việc luyện tập nhân đức để tô điểm tâm hồn, cũng như không quan tâm giữ mình trong sạch và bỏ bê việc xưng tội. Có thể chúng ta cũng đã hơn một lần muốn làm ông này bà nọ để được người khác kính trọng hơn là để phục vụ, để được mọi người giúp đỡ dâng cúng hơn là lo làm việc bác ái. Có thể một số người trong chúng ta là “người ưu tuyển” xúng xính lễ phục này áo dòng nọ, nhưng đời sống chúng ta lại sang trọng xa xỉ và bê bối hơn cả một kẻ ngoại. Có thể đời sống đạo của mỗi người chúng ta một khi chuộng cái mã bên ngoài hơn là trau chuốt nét đẹp bên trong, chúng ta tạo cho mình một vỏ bọc đạo đức và tự hài lòng về vỏ bọc ấy. Lúc đó, chúng ta chỉ giữ đạo mang tính hình thức, chứ không làm cho Tin Mừng được tỏ hiện trong cuộc sống.
2. Phủi tay vô can trước hành động tội lỗi.
Trong lịch sử Do-thái, họ đã bách hại biết bao ngôn sứ của Chúa đến dùng lời Thiên Chúa cảnh tỉnh họ, hơn một lần Chúa đã dùng những dụ ngôn như “Thợ làm vườn nho sát nhân” hay “những người từ chối dự tiệc cưới…” để ám chỉ họ. Ấy thế mà họ không nhận ra, lại còn lên án chính cha ông họ mà ngay họ là người đang phạm sai lầm lớn hơn là đang tìm hại ngay chính Con Một Thiên Chúa – là Người đang nói với họ.
Có thể trong chúng ta cũng không ít lần ngồi oán trách những bậc tiền bối, những thế hệ trước sai lầm… nhưng chính mình lại không nhận ra mình đang sống bất chính còn hơn thế hệ trước. Lại nữa, sau những hành động tội lỗi, chúng ta lại dễ dàng phủi tay vô can không có trách nhiệm, điều này không những do tính né tránh của mình mà còn do ảnh hưởng của một thứ “văn hoá đổ thừa” đang thịnh hành tại đất nước chúng ta hôm nay.
Lạy Chúa Giê-su, xin dạy chúng con biết đối diện và không trốn tránh sự thật về chính mình để biết hoán cải và canh tân. Xin cũng giúp chúng con biết lo làm đẹp tâm hồn bằng những việc đạo đức đích thực hơn là lo tô vẽ những hình thức bề ngoài để nguỵ trang che đậy cho những tội lỗi của mình. Amen.
Hiền Lâm
Discussion about this post