THỨ TƯ TUẦN XXXII THƯỜNG NIÊN
I. ĐỌC TIN MỪNG: Lc 17,11-19
Trên đường lên Giê-ru-sa-lem, Đức Giê-su đi qua biên giới giữa hai miền Sa-ma-ri và Ga-li-lê. Lúc Người vào một làng kia, thì có mười người phong hủi đón gặp Người. Họ dừng lại đằng xa và kêu lớn tiếng: “Lạy Thầy Giê-su, xin dủ lòng thương chúng tôi! ” Thấy vậy, Đức Giê-su bảo họ: “Hãy đi trình diện với các tư tế.” Đang khi đi thì họ được sạch. Một người trong bọn, thấy mình được khỏi, liền quay trở lại và lớn tiếng tôn vinh Thiên Chúa. Anh ta sấp mình dưới chân Đức Giê-su mà tạ ơn. Anh ta lại là người Sa-ma-ri. Đức Giê-su mới nói: “Không phải cả mười người đều được sạch sao? Thế thì chín người kia đâu? Sao không thấy họ trở lại tôn vinh Thiên Chúa, mà chỉ có người ngoại bang này? “. Rồi Người nói với anh ta: “Đứng dậy về đi! Lòng tin của anh đã cứu chữa anh.”
“Triều Đại Thiên Chúa đang ở giữa các ông” Người Pha-ri-sêu hỏi Đức Giê-su bao giờ Triều Đại Thiên Chúa đến. Người trả lời: “Triều Đại Thiên Chúa không đến như một điều có thể quan sát được. Và người ta sẽ không nói: “Ở đây này! hay “Ở kia kìa! , vì này Triều Đại Thiên Chúa đang ở giữa các ông.”
II. SUY NIỆM
Bài Tin Mừng hôm nay, thoạt nghe, rất nhiều người dễ cho rằng, chín người Do-thái vô ơn còn người Samaria lại tỏ ra biết ơn hơn.
Xin được đưa ra vài gợi ý:
Trong sách Lv 13,18-23 quy định rằng, để được chứng nhận là hết bệnh, phải đến tư tế khám (chúng ta không biết trình độ y khoa của tư tế đến mức nào), và tư tế cô lập con bệnh trong bảy ngày để cho chắc ăn rồi khám lại, rồi mới tuyên bố là đã khỏi hay chưa.
Như thế, nếu đặt vào bối cảnh câu chuyện Tin Mừng hôm nay, chúng ta có thể hiểu như sau: Đang khi trên đường đi trình diện tư tế (ĐANG KHI ĐI, chứ không phải SAU KHI ĐI), thì mười người phong hủi đã được khỏi bệnh. Người Do-thái thì phải lo thủ tục đi trình diện tư tế, chờ khám nghiệm đủ ngày, rồi mới được hoà nhập cộng đồng chiếu theo luật, vì lâu này họ phải sống cách ly với xã hội. Còn người Samari là dân ngoại, nên không phải lo chuyện trình diện, và khi vừa thấy khỏi bệnh liền vui mừng chạy quay lại để cám ơn.
Chúng ta có thể đặt vấn đề:
– Nếu Chúa Giê-su chữa lành ngay lúc họ xin, mà không bảo đi dọc đường rồi mới được khỏi thì có lẽ cả mười người đều đã cám ơn như nhau?
– Tại sao Chúa Giê-su khi đã biết luật Do-thái quy định cho người cùi phải trình diện tư tế và có thời gian kiểm nghiệm, Người lại ngạc nhiên vì họ không trở lại tạ ơn Thiên Chúa (hơn nữa 9 người kia phải về đền thờ để gặp tư tế bằng bộ hành thì rất lâu, vì Chúa Giê-su đang ở ranh giới miền Galilê và samaria, cách xa Giêrusalem)?
– Chúa Giê-su đâu cần đến lòng biết ơn…?
Chúng ta chỉ tìm được câu trả lời cho những vấn đề trên nơi câu kết của bài Tin Mừng khi Chúa nói với người Samari: LÒNG TIN CỦA CON ĐÃ CHỮA CON
Cả mười người khi chưa được chữa lành mà vẫn vâng lời đi trình diện tư tế thì đã là một thái độ của vâng phục và tin tưởng rồi. Vì luật buộc họ xa cách cộng đồng, lại nữa, chưa được chữa lành thì đến tư tế để khám làm gì, lại phải mang thêm tội.
Nhưng cái khác ở đây là, một người vừa được chữa lành, đã vội quay lại tạ ơn Thiên Chúa vì không nghi ngờ gì nữa (dù cũng có thể hiểu là người này không bị buộc theo luật phải trình diện tư tế, và anh cũng không có chỗ để đi dâng hy lễ tạ ơn).
Còn chín người kia dù đã được khỏi, nhưng lo đi trình diện và khám nghiệm cho chắc ăn (NGHI NGỜ), rồi mới lo sửa soạn lễ vật để dâng lễ.
Những người kia được lành lo đi lo chuyện gia nhập cộng đồng, nghĩa là LO CHO MÌNH TRƯỚc mà quên mất rằng được ơn thì phải biết tạ ơn Chúa.
Như vậy, có thể đi đến một kết luận:
Chúa Giê-su trách sự kém lòng tin của chín người Do-thái bị phong hủi được Chúa chữa lành.
Chúa Giê-su ca ngợi lòng biết ơn của người Samari.
Khi hỏi “những người kia đâu?” Một cách nào đó, chúa Giê-su trách sự câu nệ lề luật của Do-thái Giáo, đã đóng khung con người trong một hệ thống lề luật khắt khe, mà làm mất đi tình người.
Chúa trách chín người Do-thái kia lo chuyện gia nhập cộng đồng (cho mình) hơn là tạ ơn Chúa.
Bài học:
Nhờ đức tin mà chúng ta được chữa lành mọi vết thương thiêng liêng trong tâm hồn, và cũng nhờ đức tin mà chúng ta có thể vượt thắng những bệnh tật thể xác. Xin Chúa ban thêm đức tin cho chúng ta.
Chúng ta được cứu độ nhờ tin vào Chúa Giê-su Ki-tô, chứ không phải chúng ta được cứu độ nhờ ỷ thế vào sức mình tuân giữ lề luật. Xin cho chúng ta không câu nệ vào lề luật mà bỏ quên luật yêu thương…
Khi nhận được ơn lành, chúng ta cần biết tạ ơn Chúa, trước khi lo cho những việc ra mắt vinh quy… ưu tiên việc Chúa trên hết.
Lạy Chúa Giê-su, “những lời ca tụng của chúng con chẳng thêm gì cho Chúa, nhưng đem lại cho chúng con ơn cứu độ muôn đời”. Vì vậy, xin Chúa cho chúng con luôn biết tạ ơn Chúa, đồng thời cũng biết cám ơn nhau. Amen
Hiền Lâm
Discussion about this post